Một chiều của những ngày cuối tháng 12, tôi tình cờ biết đến du học
tiếng anh tại Philippines qua một người bạn. Rồi bén duyên với đất nước
xinh đẹp này, từ việc tìm hiểu, chọn trường, xin visa và chuẩn bị hành
lý, chỉ sau đúng 24 ngày tôi đã đặt chân đến Philippines.
Ngôi trường mà tôi chọn nằm tại một thành phố được coi là “Queen of islands” của Philippines. CIA thực sự là một ngôi trường tôi sẽ không thể nào quên được. Ba tháng học tập và sống tại đây không phải là khoảng thời gian quá dài, cũng không phải quá ngắn. Nó đủ để tôi có thể học hỏi được những thứ mà trước đây tôi chưa từng biết đến, đủ để tôi trưởng thành hơn phần nào và đủ để tôi được tận hưởng những ngày tháng tôi 20 cùng với những người bạn mới.
Nhớ lại những ngày đầu khi tôi vẫn còn là “ma mới”. Ngày ngày lên lớp, tôi đều cảm thấy rất căng thẳng, bởi lẽ tôi chưa từng học một một với giáo viên nước ngoài. Thực sự, tôi phải căng tai để có thể nghe kịp những gì giáo viên nói. Với vốn tiếng Anh ít ỏi, thầy cô của tôi đã vất vả vô cùng khi vừa giảng bài vừa phải viết lại từ mới cho tôi. Nhiều lúc tôi tự hỏi liệu thầy cô có cảm thấy bực mình, hay chán nản khi dạy một học sinh “mầm non” như tôi không, nhưng tôi tin rằng câu trả lời là không. Ở đây, thầy cô luôn mỉm cười và nói với tôi rằng “You can do it”.
Bạn biết không, câu nói ấy thực sự như là một phép màu. Tôi không biết từ khi nào nữa, tôi không những hiểu được những điều thầy cô muốn truyền đạt cho tôi mà tôi còn có thể kể cho họ những câu chuyện của mình. Hay những lần tôi gặp rắc rối trong những mối quan hệ bạn bè và tình cảm; với khuôn mặt ủ rũ lên lớp thầy cô luôn quan tâm, hỏi han và cho tôi những lời khuyên. Dường như chưa bao giờ tôi có thể dấu họ rằng tôi đang ốm, đang buồn hay đang chán nản. Những thầy cô của tôi – lạc quan, tâm huyết và luôn chân thành.
Và vẫn còn những người đã cùng tôi viết nên câu chuyện về CIA. Đó là những người bạn. Bạn của tôi có thể kém tôi vài tuổi cũng có thể lớn hơn tôi rất nhiều; có thể là người Việt, cũng có thể là người Nhật, Đài Loan hay Hàn Quốc. Nhưng dưới mái trường này chúng tôi không phân biệt những điều đó. Chúng tôi chơi với nhau đơn thuần hơn bao giờ hết. Vào mỗi dịp cuối tuần hay nghỉ lễ, chúng tôi cùng nhau đến thăm những nhà thờ nổi tiếng, chiêm ngưỡng những hòn đảo xinh đẹp và trải nhiệm những trò chơi mạo hiểm. Rồi từ đó chúng tôi trở nên gần gũi, thân thiết với nhau hơn. Chúng tôi bắt đầu kể cho nhau nghe những bí mật của mình, chia sẻ cùng nhau và lo lắng cho nhau.
Chỉ còn vài ngày nữa thôi, tôi sẽ hoàn thành khóa học của mình. Người đi và người ở lại, nó dường như là một điều rất đỗi bình thường tại CIA. Nhưng với tôi, tôi thực sự sợ ngày đó đến vì tôi không muốn nói lời chia tay. Tôi nghĩ rằng giờ đây tôi cần nói lời cảm ơn hơn hết. Cảm ơn những người bạn, anh chị đã giúp đỡ tôi, cảm ơn những thầy cô đã đồng hành cùng tôi suốt thời gian qua và... Cảm ơn CIA !!!
Nguồn: CIA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét