Đi
du học cái gì không học mà lại học tiếng Anh? Sao không học ở Việt Nam?
Mày có khùng không? Đó là câu nói mình nhận được khi nói với bạn bè về
chuyện học Anh văn tại Phi. (Bài viết chia sẻ chân thành từ Nguyễn Vũ
Trung Hiếu trên Facebook của bạn, đã được sự cho phép của tác giả, MICE
xin giới thiệu! Văn phong đời thường, bình dị).
Chuyện
học Anh văn tại Phi dạo gần đây rộ lên một phần là do Page Tony Buổi
Sáng và một phần cũng là do những lợi ích nó mang lại thật sự rất tốt.
Tuy
nhiên việc học tại Phi không phải là thiên đường, không phải là một màu
hồng, không phải là cứ ai cũng qua học là cũng tăng khả năng tiếng Anh
lên nên nếu bạn thấy ai mà tô cho việc học Anh văn tại Phi một vẻ ngoài
bóng bẩy và xinh tươi thì đa cấp đấy.
Kết
thúc khoá học 3 tháng tại đây, cá nhân mình nhận thấy thứ thay đổi mình
nhất là mind set và khả năng giao tiếp tiếng Anh “dài hạn”.
1. Mindset:
Theo
mình đây là điều mình được nhiều nhất khi mình qua đây học, môi trường
bên đây buộc bạn phải thay đổi cả suy nghĩ và hành động. Trước khi đi
học khoá AV 3 tháng bên đây mình đã quyết định nghỉ việc, giống như qua
sông đốt thuyền vậy :)). Tất nhiên mình không khuyên các bạn làm như
mình, ý mình là bạn phải quyết tâm theo nó đến cùng như là đây là cơ hội
duy nhất các bạn có. Vì đối với mình số tiền 100 triệu cho 3 tháng học
là số tiền lớn. Việc mình làm đã phá vỡ rào cản đầu tiên trong mindset của mình: sự ổn định và tâm lý an toàn.
Khi chọn qua đây học tất cả những thứ mình có thể search được là từ các
trung tâm tư vấn và thông tin do Page Tony đưa ra, thời điểm đó rất ít
bạn chia sẻ về chuyện học AV tại Phi như thế nào nên mình cũng lo. Có
thể nói quyết định qua Phi học lúc đó là mình làm liều ^^!
Rào cản thứ hai bị phá vỡ đó là tư duy tự hài lòng với bản thân.
Trước đây thành công đối với mình là được làm việc cho những công ty có
tiếng và mức lương ngon, sang chảnh. Nhưng qua đây mình bị tát cho
tỉnh. Mình gặp những bạn Nhật với những chuyến working holiday đi khắp
thế giới, một cô bé Nhật nhỏ con nhưng đã leo Himalaya, một ku kĩ sư
robot người Nhật siêu thông minh nhưng rất khiêm tốn, một anh bạn Ả rập
rất thân thiết với những điều rất kì lạ về thế giới Ả rập khiến mình có
cái nhìn thiện cảm hơn về Hồi giáo, một anh giám đốc công ty phân bón 40
tuổi bạn dượng Tony (cảm ơn anh về những kinh nghiệm về kinh doanh cũng
như cuộc sống mà anh dạy em), và những câu chuyện về những khó khăn ban
đầu và quá trình thành công của các bạn quản lý người Việt bên đây.
Mình mới thấy mình quá nhỏ bé và khái niệm thành công của mình quá tầm
thường. Những trải nghiệm như thế là vô giá, nó giá trị hơn gấp ngàn lần
các lớp học làm giàu hay các lớp thay đổi tư duy hoặc các lớp dạy “làm
thế nào để thành công" vì mình nhận ra rằng không có công thức chung nào
cho cách làm giàu hay cách thành công cả, chúng chỉ có chung một quá
trình đó là sự kiên trì, nỗ lực và tinh thần không lùi bước.
Rào cản cuối cùng bị phá vỡ đó là định kiến xã hội.
Ở nước mình thì có cái quy luật 1 2 3 4 (đó là một vợ, hai con, nhà ba
tầng và xe bốn bánh =). Ra nước tự do rồi mới thấy sống thật thoải mái,
người ta quan trọng giá trị bản thân bạn chứ không quan trọng bề ngoài.
Và thước đo thành công là khả năng tự quyết định cuộc sống của bản thân
và bạn có mang lại lợi ích gì cho xã hội không hay đơn giản chỉ là bạn
có cảm thấy hạnh phúc không?
2. Khả năng giao tiếp tiếng Anh “dài hạn":
Như
các bạn biết, ngôn ngữ không phải là một môn học, chúng ta sinh ra đã
có sẵn tất cả ngôn ngữ của thế giới lưu trong trí nhớ nhưng vì vị trí
địa lí khác nhau nên ngôn ngữ sử dụng khác nhau. Ví dụ: chúng ta có 20
ngôn ngữ lưu trong trí nhớ nhưng bạn sinh ra ở Việt Nam thì chỉ xài được
vùng Việt Nam hoặc sinh ra ở Mỹ thì chỉ xài được vùng Mỹ. Nhưng nó vẫn
hiện diện ở đó. Việc học ngoại ngữ đơn giản là lôi những gì có sẵn ra
qua lời nói, giống như dạng mật khẩu vậy, đọc đúng thì mới xài được. Nên
người ta mới nói kĩ năng pronunciation quan trọng là vậy (cái này mình
bịa nhưng thấy cũng đúng haha).
Tại
sao mình dùng từ “dài hạn"? Nhiều bạn học tiếng Anh lâu nhưng không lên
mà không biết vì sao, theo mình trong tiếng Anh , môi trường quyết định
tất cả , cùng là một người học Anh Văn, cùng 1 giáo viên, cùng một giáo
trình , chắc chắn người học ở môi trường nói tiếng Anh sẽ tiến bộ nhanh
hơn là người sống ở Việt Nam đơn giản là vì người ở môi trường nước
ngoài người ta có điều kiện giao tiếp nhiều hơn và phát âm chuẩn hơn nên
mở được nhiều vùng lưu trữ ngôn ngữ trong não hơn.
Hơn
nữa, khi mình học ở đây mình thấy khả năng phản xạ thay đổi rất nhiều,
từ vựng và cách phát âm cũng theo đó mà thay đổi luôn. Mình có cảm giác
rất đã khi có thể diễn tả cho người ta hiểu mà không dùng body language
(quơ tay quơ chân ấy, lúc đầu qua đây xài cái này chủ yếu) và cảm giác
tự tin khi phát âm một số từ giống với tiếng bản ngữ. Và khi nó thành
phản xạ thì bạn sẽ nhớ rất lâu.
Nói
riêng với các bạn IELTS, tiêu chí quan trọng của IELTS là cách bạn sử
dụng tiếng Anh thế nào thể hiện qua việc bạn nói trôi chảy, tự nhiên và
thoải mái. Hiện tại luyện speaking ở nước ta chủ yếu là theo “tủ", điều
này có nhược điểm là khi bạn trật tủ hoặc quên 1 câu trong đáp án, thì
sẽ rất khó để trả lời trôi chảy, hơn thế khi trả lời cảm giác giống như
đang nghe máy trả bài. Một điểm chết người của cách học này là khi bạn
qua nước ngoài, người ta đâu có hỏi bạn theo tủ, đâu phải chỉ có
working, education, enviroment, criminal v.v... mà là tất cả những khía
cạnh trong cuộc sống. Mình có một số bạn chia sẻ rằng tao thi 6.5 IELTS
bên này mà qua đây như vịt nghe sấm vậy. Hơn nữa việc học theo “tủ” rất
nhàm chán, ví dụ khi người ta hỏi là bạn có thích bông hoa ko , thì đáp
án phải nói là I am crazy about bông hoa, nó làm tôi thấy yêu đời thi vị
này nọ lọ chai =)). Không cần thiết nha, bạn có thể nói tui không thích
hoa vì hoa sến và không ăn được, đại loại vậy :3, người ta chấm cho 9.0
luôn vì mình độc và mình chứng tỏ mình có chính kiến hehe.
(còn tiếp vì viết dài mỏi tay với buồn ngủ quá :D)

Này là bảng điểm mình mới thi hôm 30/7, trước khi qua IELTS của mình test là tầm 5.0 .
Ngoài
khả năng tiếng Anh tăng, kiến thức xã hội và các kĩ năng mềm của mình
tăng đáng kể luông hehe. Mình biết được rằng các bạn Hồi Giáo chẳng hạn
như Arabian cũng rất khổ, mặc dù mức lương khởi điểm của họ là 3.000$ và
được miễn phí các phúc lợi xã hội như trường học, bệnh viện nhưng bù
lại họ sống không thoải mái. Đồ ăn thì cấm ăn thịt heo, không rượu bia
thuốc lá. Lấy vợ thì không được nhìn mặt trước haha. Mình cũng hiểu tại
sao người Nhật không thích lập gia đình và cách làm việc rất bài bản của
họ. Học được thêm các câu nói thông dụng của Nhật , Ả rập và của Phi
nữa. Được mời ăn Kapsa (món ăn truyền thống của Ả rập ), ăn mì lạnh của
Nhật, uống cà phê Ả rập. Mình tự tin hơn khi bắt chuyện với các bạn quốc
tế, rồi ngồi kể chuyện gia đình bạn bè, tụ tập qua phòng nấu đồ ăn hay
là rủ nhau đi biển nữa. Có thể nói đây là lần đầu mình trải nghiệm cuộc
sống sinh viên và kí túc xá là như thế nào. Đó là lần đầu tiên mình ăn
lẩu bằng ly, lần đầu tiên mặc đồ truyền thống của Arabian (cái hình trên
là nóc là mình đó :D). Khi về nước rồi cứ thấy nhớ cảm giác tụ họp đó
vô cùng.

Khổ qua, thịt kho và rau muống xào tỏi hehe

Nấu ăn luôn trên tàu

Kết quả ^^

Hồi teen =))

Đây là cái bữa ăn lẩu bằng ly :)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét