Thông - CIA: Muốn đạt thứ chưa từng có thì phải làm những thứ mình chưa từng làm

"MUỐN ĐẠT THỨ CHƯA TỪNG CÓ THÌ PHẢI LÀM NHỮNG THỨ MÌNH CHƯA TỪNG LÀM"
P/s: Bên trên là lúc bình minh của biển Philippine đó đẹp ghê chưa

Với một chàng trai cao đẳng lo sợ đủ điều sau khi tốt nghiệp, nghề nghiệp sau này và đặc biệt là tiếng Anh. Mặc dù có học tiếng Anh ở nhiều trung tâm tại Sài Gòn nhưng kĩ năng và kiến thức không cải thiện mấy (tùy vào cách nhận thức của mỗi người 🤣🤣)mình rất bối rối trong khoản thời gian đó và có mơ mộng sẽ đi du học. Rồi gì đến cũng đến, những ngày gần cuối năm lại càng lo sợ hơn vì phải nộp bằng tiếng Anh để làm tốt nghiệp nhưng khi đó mình không dám thi bởi vì luôn luôn lo sợ về trình độ tiếng Anh của mình và cũng còn dốt tí 😆😆

Rồi thì thời gian học tại cao đẳng cũng xong và vẫn nợ trường một tấm bằng tiếng Anh to đùng và nhiều khi nghĩ làm sao mình có thể lấy được.

Dựa trên kiến thức của cá nhân và sự giúp đỡ từ gia đình và bạn bè đã giúp đỡ mình tìm kiếm một khóa học tại Philippine với mục tiêu nhằm cải thiện trình độ tiếng Anh vốn có cũng như mong muốn tiếng Anh của mình tốt hơn sau này. Sau đó, mình chọn thời gian học là 6 tháng với target là 5.5 (khi nghe tới IELTS mình không dám nhắc vì nó giống như một ngôn ngữ khác 🤔🤔 và cũng không biết nó là gì mặc dù đã có thời gian học tại Việt Nam ), rồi cũng thu xếp soạn đồ cho kì học tới ở nơi xứ người.


Khi bước lên máy bay, dường như mọi thứ đóng sụp lại và mình cũng không hiểu người ta đang nói gì mặc dù đang ở Việt Nam (ngôn ngữ là cho chúng ta dễ bị shock đến như thế). Khi tới Manila và mình muốn mua sim card để gọi điện cho ba mẹ nhưng cũng không biết phải nói sao. Nguyên nhân đó giúp mình lấy thêm động lực để theo học khóa học tại nơi xứ người.

Thật sự 6 tháng từ một người có tí tiếng Anh để có thể giao tiếp hay xem đó là kiến thức căn bản để học tại một khác như Úc, Mỹ, Canada... là một điều có thể bởi vì người Philipines họ có thể nói tiếng Anh tuy không thể sánh bằng các quốc gia đã phát triển nhưng so với native speaker thì họ dễ dàng nhận 7 trên thang 9 điểm. Đời sống thì không khác Việt Nam mình là mấy nên cũng dễ thích nghi khi thời gian đầu sang học.

Thì đã nói phía trên, trình độ tiếng Anh thấp thì đi đâu "cục nợ" cũng phải đầy tại vì nó có "TỪ ĐIỂN THẦN THÁNH" 🤣🤣. 6 tháng đó thì cũng được đi du lịch nhiều nơi, ăn nhiều món ngon (tùy khẩu vị nha 🍜🍜) của nước bạn và có nhiều cơ hội hơn để kết giao bạn bè quốc tế cái thiết yếu nhất cải thiện kĩ năng nói tiếng Anh của mình. Sáu tháng trời ròng rã ôn luyện để thi rồi cũng đạt được mục tiêu của mình. Mình cũng không nghĩ mình có thể đạt được thật quá ngạc nhiên bởi vì điểm bên đó toàn bốn chấm bước đều về đây chỉ có vài ngày để ôn thi, chắc do trúng đề với may mắn một phần 😋😋😋.

Từ một thằng chân đất để đạt được điểm như vậy bạn cũng phải bỏ ra không ít thời gian ôn luyện và sự căng thẳng từ nó. Mình coi đó là động lực để cố gắng và mình nhớ mãi câu nói của ba mình: "Đừng có dấu cái dốt của bản thân mình vì không ít người Việt hay vậy lắm, họ sợ quê". Câu nói đó có lẽ không bao giờ mình quên được và nó giống như một lời quý báu từ ông ấy dành cho mình. Tuy điểm chưa cao nhưng đó là mục tiêu mình đã đề ra và đã đạt được và có thể nộp bằng tiếng Anh tại trường cao đẳng mình đã học.

Thoáng chốc đã là cựu học viên tại CIA (CEBU INTERNATIONAL ACADEMY) là trường mình đã theo học khi còn học tập ở Cebu tại Philippine. Giáo viên ở đó thì rất dễ thương và hòa đồng, nhắc lại mà thấy nhớ ghê 😔😔 và thầy giáo mình hứa sẽ sang Việt Nam chơi và mình vẫn đang chờ ngày hội ngộ đây🍻🍻

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét